“Cô ấy” là một người luôn yêu đời, cô luôn nở nụ cười vô tư hồn nhiên, hạnh phúc.. cuộc sống của cô rất nhiều người ngưỡng mộ, cô có người chồng rất hiểu tâm lý phụ nữ, hiểu cô ấy và thương yêu chiều chuộng cô ấy vô cùng… cô ấy có 2 con trai ngoan hiền, học giỏi và rất thương mẹ… cô ấy có gia đình bố mẹ người thân 2 bên yêu thương quý mến… đặc biệt là mẹ chồng của cô ấy luôn gọi cô ấy với cái tên tự đặt “Bẹp”,”Cục cưng hay Cục vàng“…cô ấy còn được nhiều bạn bè, đồng nghiệp của cô ấy và cả của chồng yêu mến…hàng xóm láng giềng của cô ấy cũng quý mến cô ấy rất nhiều…cô ấy được tất cả mọi người yêu thương quý mến nhiều như thế nên cô ấy không bao giờ biết buồn khổ là gì vì vậy cô ấy luôn yêu cuộc sống này, cô ấy đam mê công việc, đam mê những sở thích riêng của mình, cô ấy luyện chữ, làm bánh, trồng hoa, cây, rau và cả nuôi gà nữa… cô ấy đam mê mọi thứ mà không biết mệt mỏi là gì… rồi một ngày nọ nụ cười hồn nhiên yêu đời của cô ấy tự nhiên biến mất…
“Cô ấy’ không thể hồn nhiên yêu đời như trước nữa vì cô ấy nghe bác sĩ nói cô ấy mang căn bệnh hiểm nghèo, cô ấy nghe mà không tin nổi đó là sự thật…cô ấy buồn khổ tận cùng nghĩ cuộc đời mình từ đây sẽ chấm hết, một là chết hai là sống cuộc sống dặt dẹo bất lực, cô ấy không được làm công việc mình yêu thích, cô ây không còn lo cho gia đình được nữa rồi…từ đây cô ấy lại làm khổ chồng con, gia đình người thân… nghĩ đến cô ấy lại buồn chán khóc lóc,lo sợ và nghĩ tiêu cực…cô ấy suy sụp và tưởng chừng gục ngã bất cứ lúc nào…nhưg cô ấy nhìn thấy người chog của mình chăm sóc,động viên và lo lắng cho cô ngày một gầy đi, gia đinhg người thân, bạn bè đồng nghiệp, các bác sĩ và mọi người luôn động viên, yêu thương và ở bên cô ấy…cô ấy nhìn những người bệnh có cùng cảnh ngộ họ vẫn lạc quan yêu đời khiến cô ấy có thêm động lực sống…Hôm nay là một ngày đăc biệt của cô ấy, cô ấy rất lo sợ nhưng cô ấy đã chuẩn bị tinh thần để vượt qua…cô ấy hy vọng sau một giấc ngủ dài tỉnh dậy mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cô…
“Cô ấy” bước đi, tay xách quần, nước mắt dàn dụa, ngoái nhìn lại đoàn người tiễn đưa đến phòng mổ,canh cửa mở ra khép lại, một mình với căn phòng lạnh lẽo với ekip bác sĩ rất đông, cô ấy nghĩ mình sẽ ngủ một giấc thật dài không bao giờ tỉnh dậy được nữa…nhưng có lẽ trời phật đã thử thách cô ấy và chứng kiến cô ấy đau khổ vật vã khô cạn hết nước mắt nên đã ban phép màu đến cho cô ấy…Cô ấy cảm ơn trời, phật rất nhiều…cảm ơn ba mẹ, cảm ơn “Ông xã và 2 con trai yêu của mẹ” các bác sĩ bệh viện Ung Bướu, bệnh viện Hồng Đức; anh, chị em người thân trong gia đình, cảm ơn BGH trường PCT,PGD IaGrai;Bộ chỉ huy Biên phòng Gia Lai; Đồn 727 và bạn bè đồng nghiệp xa gần của 2 vợ chồng ; những bệnh nhân cùng cảnh ngộ hàng xóm láng giềng, các bậc phụ huynh, cac e hs thân yêu…da luôn ở bên cô ấy giúp đỡ, động viên cô ấy tinh thần lẫn vật chất trong suốt thời gian qua giúp cô ấy có thêm động lực sống…giup co ấy đã khỏe hơn, vui hơn, ăn được nhiều hơn, bớt buồn hơn…thay lời muốn nói cô ấy biết ơn vô cùng …
Hôm nay là một ngày đặc biệt thứ hai của cô ấy, cô ấy không sao ngủ được ,bồn chồn lo nghĩ, buồn lòng vì cô ấy chuẩn bị bước sang một cuộc sống mới, phải đối diện với bao nhiêu thử thách trên một chặng đường dài…với mái tóc dài yêu quý chưa nhuộm chưa duỗi, chưa uốn bao giờ…cô ấy yêu quý nó vô cùng nhưng giờ cũng phải xuống tóc xa lìa nó.. ôi sao mà buồn và xót xa thế? Bệnh gì thế này? Sao lại cướp đi tất cả những thứ cô ấy yêu thích…?Vi sự sinh tồn và mạng sống của cô ấy mà cô ấy phải xa lìa tất cả nhưng phải đành chấp nhận… Cảm ơn ông xã đã sát cánh cùng với vợ mấy tháng nay vô cùng vất vả … cảm ơn vợ chồng cô e gái, e dâu đã tân trang cho hai từ đầu đến chân và nói rằng:”Hai của út dù bệnh hay có thế nào cũng phải yêu đời và đẹp…” để cô ấy có động lực sống…Một lần nữa con xin cầu trời khấn phật hãy phù hộ và ban phép màu cho cô ấy vượt qua kiếp nạn thứ hai này…hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đên với cô ấy…Nam mô a di đà phật, Đức chúa trời…
Noi ấy bắt đầu tình yêu hạnh phúc…bất hạnh,đau khổ…và cũng là nơi bình yên nhất mỗi khi cô ấy đến….cuộc đời ngắn ngũi số phận nghiệt ngã cô ấy biết đi đâu về đâu,làm gì đẻ được vui khỏe bình yên hạnh phúc như mọi người đây…cô ấy đã cố gắng nghi luc vuot len so phan,co nhung luc co ay rat met buon phien co ay da tu tim niem vui cho minh qua cong viec, thay nhung giot nuoc mat bang nu cuoi de quen di tat ca…nhung su co gang do deu vo nghia….co ay xin cam on tat ca nhung gi ba me da danh cho con, cam on ba bo con da yeu thuog me, cac bac si da cuu chua benh cho co ay.va tat ca moi nguoi da yeu thuong quan tam dong vien co ay trong thoi gian qua… co ay cung gui loi xin loi den ba me, o xa , 2 con trai ,gd nguoi than va moi nguoi trong suot thoi gian qua da lam phien lam kho lien luy den…nam 2019 co ay chuc ba me, o xa 2 con trai yeu gd nguoi than va tat ca moi nguoi co mot nam moi vui khoe hp van su nhu y….
“Cô ấy muốn viết về mìh và nhữg người bạn đồng cảnh ngộ…”20 tháng trôi qua, đối với cô ấy là cả một quá trình chôg gai sóg gió…tu một cô giáo MH tươi vui yêu đời đã biến cuộc đời cô ấy trở thàh một màu đen tối…”Bs nói” Cô đã bị Ung Thư…” Ôi…nghe dc 2 từ UT hồi đó nó xa lạ, nó sợ hãi vô cùg…co ấy nghe mà vẫn kg thể tin đó là sự thật…dau óc choáng váng,quay cuồg…co ấy gào thét đến kiệt quệ sức lực và ngất lịm đi lúc nào kg hề biết…luc tỉnh dậy cô ấy đã dc ở trog phòg cấp cứu CSDB của bv Ung Bướu, bên cạnh cô ấy là cô e gái Hà dag xoa bóp tay chân cùg thổn thức tiếng nấc nghẹn ngào vi tg cô ấy…roi từng ngày từg thág trôi theo cô ấy đã trở thàh một con người hoàn toàn khác…co ấy chỉ biết làm bạn với nước mắt, chản nản, buồn phiền kg ăn kg ngủ khủg hoảg tinh thần trầm trọg…dong hành cùng cô ấy mấy tháng ở bv là o xã cô ấy…cham sóc cô ấy chu đáo từng giây, từng phút, động viên cô ấy nhug lời ngọt ngào và ngày ngày ngồi cạnh lau nhug giọt nước mắt cho cô ấy…đi tìm nhug người cùng cạnh ngộ để họ chia sẻ động viên v mình…co ấy thật tự hào và hãnh diện vì có chàng trai ấy… lúc khỏe mạnh cũng như nhug lúc ốm đau bênh tật và cả nhug ngày lễ…chang trai ấy kg quên nhiệm vụ của mih để mang đến niềm vui niềm hp cho cô ấy,co ấy có dc ngày hôm nay động lực lớn nhất vân là chàng trai có tên vợ đặt cho” Sỹ Sữa”…Cam ơn ông xã rất n…Co ấy vượt qua dc thời gian 20 th ,đối diện với nhữg cực hình, đối diện với tử thần,cô ấy chug kiến biết bao nhiêu mảnh đời bất hạnh…beh tật kg tiền kg có chồg con, gd chăm sóc, họ sống lay lắt gầm cầu thag chờ đợi nhug nhà hảo tâm làm từ thiện…ho muốn ăn gì tiền cũg kg có để mua…ho là giai doạn cuối chỉ chờ đợi tử thần đón nhận…vay mà họ vẫn khao khát sốg…roi dần theo năm thag họ lần lượt bỏ cô ấy ra đi để lại trog cô ấy một nỗi buồn ám ảnh…ho là vậy nhug hôm qua 8/3 họ vẫn rủ cô ấy chụp hình cug ăn cùg cười họ cũg chính là độg lực sống để giúp cô ấy vượt qua tất cả để cô ấy có dc ngày hôm nay…xin cảm ơn
Sau nhữg ngày thág dài chịu đựg cái nắg nóg oi bức,ngột ngạt của SG, nhữg đau đớn, mệt mỏi, căg thẳg trên giườg bệh…cuoi cùg cô ấy cũg dc về phố núi yêu thươg của mìh…co ấy tạm xa nhữg người thầy áo trắg nhân từ và thân thiện đã cứu chữa qtam, chăm sóc, độg viên để cho cô ấy co dc ngày hôm nay…co ấy xa nhug người chi,người bạn cùg cảh ngộ đág thươg đag phai chịu đựg nỗi đau khó diễn tả thàh lời…xa các cô trog đội dưỡg sinh, đội thể dục nhip điệu, zoga phúc hậu,hiền từ …gan 2 năm cho con 1 tình cảm sâu sắc, ấm áp như người mẹ hiền…cac cô đã hdan cho con tập thể dục để lấn át bệh tật, co thì cho sữa cho tiền,co thì nấu cháo gà, nấu cơm mag tận phòg cho con, co thì cho con mượn các đồ dùg, cô thì mua trái cây, lúc con khỏe hơn các cô chở con đi ăn ság uốg nc cam…cac cô nói các cô sẽ sắp xếp côg viêc thăm gd con và nơi con dag sinh sốg…con rất mog và nhớ các cô rất n…co ấy đã tạm rời xa tất cả, cô ấy rất nhớ mọi ng nhug cô ấy cũg sợ cảm giác ảm đạm, đau thươg ở nhug nơi đó…ve nhà cảm giác thật thoải mái và dễ chịu…du rất mệt nhug cô ấy đã vội ra ngắm rau và hoa trog vườn…nhug quả bí treo lủg lẳg khắp vườn,nằm vật vã xuốg đất như giận hờn cô chủ như muốn nói sao đợt này cô chủ bỏ chúg e đi lâu thế? nhữg bôg hoa đua nhau nở, khoe sắc mừg vui đón cô chủ về và chug muốn nói” Cô chủ về đừg bỏ chúg e đi nữa nhé, khog có cô chủ ở nhà có nhữg luc chug e đói,khát, nhớ cô chủ chúg e buồn đến héo rủ ra cô chủ có biết k? Về nhà cô ấy dc trải nghiệm trên chiếc giườg đã gắn bó với cô ấy hơn 20 năm nó có cảm giác hp ấm áp khác hẳn với giuog bệh…co ấy dc thưởg thức các món ăn ,rau quen thuộc do ông xã, con trai, cô giáo Chi zoga, cô e gái N hàg xóm và cô ấy nấu..tat cả nhug gi dag xảy ra cô ấy cảm nhận mìh thật hp và may mắn..moi som mai thức dậy còn hơi thở là cô ấy vui và khao khát dc sốg vui, sốg khỏe, sốg thật ý nghĩa để rồi một ngày kia cô ấy mãi mãi xa mọi người xa tất cả, nhắm mắt lại cô ấy k còn gì hối tiếc…co ấy xin cảm ơn gd và tất cả mọi ng…
Cuộc đời cô ấy giờ đây là môt bài toán khó…kho có thể giải đoán đươc như thế nào…luc nắng lúc mưa, lúc khỏe, lúc bệnh,cuôc sống của cô ấy bây giờ chỉ là giả tạm…mơi ngày nào cô ấy khỏe mạnh vui vẻ ,yêu đời, hạnh phúc vô cùng ,yêu cuộc sống này biết bao …gia đinh người thân bạn bè đồng nghiệp và tất cả mọi người ai cũng chúc mừng… cô ấy mong muốn và hy vọng được khỏe mạnh thật sự mang tâm huyết và trái tim mình làm những công việc cô ấy yêu thích…gop ích cho gia đình cho xã hội vậy mà khó quá…chăc có lẽ trời phật lại thử thách cô ấy tiếp xem cô ấy có đủ nghị lực vươt qua không…co lúc cô ấy chán nản và vô cùng tuyệt vọng vì sự đau đớn mệt mỏi hành hạ thân thể cô ấy…cuôc sống này không hề dễ dàng với cô chút nào nhưng cô ấy không thể bỏ cuộc… Nó có thể làm cô thêm mạnh mẽ, khôn ngoan và hoàn thiện hơn….không có gì có thế làm cô gục ngã vă chùng bước…hay cố gắng sống tốt , ý nghĩa ,mỉm cười,yêu bản thân mình,yêu gia đình, người thân và mọi người nhiều hợn…co ấy mong trới phật cứ thử thách cô ấy nhưng hãy thương cô ấy và tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy để mỗi sớm mai thức dậy cô ấy còn hơi thở tiếp tục sống vươn lên bước tiếp chặng đướng còn lại… Mặc dù đến trong vội vàng và về cũng trong vội vàng nhưng họ đã mang tâm huyết gieo hạt sức khỏe đến cho tất cả mọi người và những con người phố núi đặc biệt là cô ấy…hai năm trên giường bệnh cô ấy khao khát sức khỏe vô cùng…cô ấy nghĩ tất cả đều vô nghĩa hết nếu không có sức khỏe…Để có đươc ngày hôm nay cũng nhờ công lao to lớn của phúc đức bố mẹ,gia đình chồng con quan tâm thương yêu,sự cứu chữa chăm sóc chu đáo của các bác sĩ bệnh viện ung bướu, sự quan tâm của BGH nhà trường bạn bè đồng nghiệp và tất cả mọi người…Nghị lực cố gắng vươn lên của bản thân,cô ấy đã buông bỏ tất cả những ý nghĩ tiêu cực để tinh thần luôn thoái mái,tập thể dục vận động,ăn uống chế độ dinh dưỡng phù hợp, kết hợp bổ sung dinh dưỡng với bữa ăn lành mạnh và sản phẩm chăm sóc máu và tế bào… sức khỏe được cải thiện như ngày hôm nay cô ấy luôn nghĩ có một phép nhiệm màu trời phật đã ban cho cô ấy…Con cảm ơn 4 bố mẹ đã tin yêu chúng con, tin yêu sản phẩm và dùng sản phẩm,hai cảm ơn gđ e Đức Huyền đã giúp hai trong công tác chuẩn bị… cô ấy xin cảm ơn tất cả các cô chú, các bác các anh chi e bạn bè đồng nghiệp, những người bạn có cùng cảnh ngộ đã tin yêu cô ấy và dùng sản phẩm…Cô ấy mong tất cả những ai đang còn khỏe hãy biết chăm sóc sức khỏe chủ động để có một sức khỏe tốt…Có sức khỏe là có tất cả…Xin cảm ơn rất nhiều…